Thứ Hai, 15 tháng 12, 2008

LỤC BÌNH NỞ HOA


Đã bao giờ bạn nhìn thấy lục bình trôi trên sông? Ở bất cứ nơi đâu, dù là sông Tiền, sông Hậu bao la trù phú; sông Hương cổ kính và thơ mộng bên cạnh cố đô, hay sông Ngàn phố, Vàm Cỏ… ta đều có thể bắt gặp những cụm lục bình xanh ngắt trôi trên ngàn sóng.

Lục bình trôi theo con nước, cứ từng cum, từng cụm. Có những khi sóng đánh mạnh khiến chúng tan ra thành từng nhánh, trôi lẻ loi một mình trong âm thầm lặng lẽ. Nhưng dù là đơn lẻ hay thành đám đi chăng nữa thì lục bình vẫn là lục bình – chúng vẫn có một đời sống và một sức chịu đựng, sản sinh mạnh mẽ vô tận. Phía trên mặt nước là những chiếc lá dày, xanh ngắt mở lòng ra đón ánh dương bừng sáng hoặc đẫm chút sương đêm. Phía dưới, chìm trong mặt nước là một bộ rễ dài ngậm chút hương phù sa mà sống. Nước lớn, lục bình trôi đi – trôi đi mãi cho đến một ngày nào đó mỏi gót lãng du mới dạt vào bờ sông hay một bờ ruộng hoang. Và ở đó chúng sinh sôi, nảy nở để đợi một ngày con nước mới trở về bắt gặp và réo gọi, chúng lại ra đi…

Không phải là những con đường nhộn nhịp, bụi bặm; không phải là những dãy phố ồn ào, huyên náo… Nơi đây là dòng sông xanh trong, có trời xanh mây trắng, có hương đồng gió nội… Và tôi. Và hoa lục bình. Tuổi thơ tôi theo cha trên chiếc gồng xuồng qua những con sông trôi về ruộng hạn. Những buổi trưa buồn vắng lặng, hay những chiều hoàng hôn nhạt nắng, tôi lại ngả mình trên xuồng - đắm say, ngất ngây với những đám lục bình tim tím mà nhớ hoài những lời thơ cháy bỏng một tình yêu tha thiết của một nhà thơ:

" Con sông nhỏ tuổi thơ ta tắm
Vẫn còn đây nước chẳng đổi dòng
Hoa lục bình tím cả bờ sông…"
Lục bình nở hoa, những cánh hoa mỏng manh, tim tím nhẹ nhàng đầy lãng mạn. Hoa không thơm, cũng chẳng đẹp – nhưng lại có duyên, cái duyên quê bình dị và quyến rũ. Một sớm mai thức dậy bạn hãy lắng nghe xem… Hình như lục bình muốn trò chuyện, nói với ta một điều gì đó; thầm thì nho nhỏ, khe khẽ kể cho ta nghe những câu chuyện ly kỳ tà một phương trời xa kỳ diệu; gọi mùa thu hiền dịu về với dòng sông mênh mông...
Mộc mạc, giản dị và khiêm nhường – hoa lục bình chính là hồn quê, là tình quê vơi đầy trong ký ức. Hoa nở đầy, giăng kín cả mặt sông, dâng tràn tuổi thơ và nỗi nhớ… Lúc này đây, tôi chỉ muốn hét lên thật to rằng: Mãi mãi tôi yêu loài hoa ấy - lục bình của tuổi thơ!

Không có nhận xét nào: