Thứ Tư, 22 tháng 4, 2009

HOA LỤC BÌNH MÀU TÍM

    Có lẽ trong 24 giờ của một ngày, chỉ có buổi chiều là đẹp nhất. Đó là thời khắc cuối cùng, mà cái gì thuộc về “ cuối cùng” đều trở nên huyền diệu, lung linh.
    Không hiểu từ bao giờ, tôi yêu màu chiều đến thế. Mỗi lúc hoàng hôn buông xuống không gian, tôi nghe lòng mình bâng khuâng khó tả. Cái gì đó xa xôi, mơ hồ len nhẹ vào hồn nỗi nhớ nhung, chờ đợi âm thầm nhưng thiết tha, gần gũi mà mịt mờ tựa áng mây trôi.
    Đã bốn năm rồi. Bốn năm quá ngắn ngủi đối với những ước mơ, nhưng bốn năm lại là thời gian dài đối với sự chia ly và nỗi nhớ của một con người. Bốn năm xa anh là bốn năm tôi buồn, tôi nhớ, tôi khóc khi bóng chiều nhập nhoạng rơi xuống giề hoa lục bình màu tím. Người ta thường nói: Chuyện đời hợp tan là lẽ thường tình, nhưng tôi và anh chưa “ hợp” mà đã vội “ tan”. Khi còn bên nhau, tôi chỉ là một cô bé vô tư, líu lo, hồn nhiên chưa hề biết buồn, biết nhớ. Tôi hay giận hờn, vòi vĩnh anh như đứa em nhỏ với người anh trai lớn. Chiều về, anh dắt tôi đi dọc bờ kênh, hái những bông lục bình tím, cài lên mái tóc huyền óng mượt của tôi. Lần đó, mải vói hái một bông hoa ở xa bờ, anh trượt chân ngã xuống kênh. Anh vờ chết đuối, tôi khóc gọi ầm lên và nhảy theo anh. Anh cười to, bế tôi vào bờ, và cốc nhẹ lên đầu tôi :
    - Mít ướt của anh ngốc quá, em mà vớt được anh sao?
    Lúc đó, tôi nhìn anh vừa mừng, vừa ngoe nguẫy giận hờn khóc. Thực ra, nếu anh đừng cười thì tôi đâu đã khóc, và nếu anh đừng dỗ thì tôi đã nín rồi. Nhưng nếu như thế, thì đâu có là kỷ niệm khiến tôi không bao giờ quên. Có lần, đứng trước con kênh đầy hoa lục bình tim tím, anh đã tặng tôi hai câu thơ :
      ” Tím mênh mông giữa hoàng hôn.
      Một trời sắc tím tặng hồn ngây thơ”.
    Năm tháng trôi qua, có những điều tôi bỏ mất trong vùng ký ức, nhưng hai câu thơ anh tặng, tôi mãi mãi nhớ như in. Và có lẽ từ đó, tôi yêu hoa lục bình.
    - Lục bình nổi trôi như cuộc đời anh, có gì đâu mà em thích? Anh bảo vậy, khi thấy tôi mang giấy bút ra vẽ hoa lục bình. Tôi phụng phịu cãi :
    - Không giống, lục bình màu tím, còn anh thì chỉ thích màu xanh. Anh cười, ghé xuống ngồi cạnh tôi :
    - Thì lá lục bình cũng màu xanh, chỉ có hồn nó màu tím thôi. Hồn anh cũng y chang như lục bình, lại trôi nổi nữa, em thấy giống chưa? Tôi ngỡ ngàng :
    - Vậy hồn anh màu tím hả, sao em không thấy kìa? Anh lắc đầu dịu dàng nhìn tôi bằng ánh mắt thật sâu qua đôi kiếng cận.
    - Em không tin ư? Chừng nào em lớn, anh sẽ thả em vào hồn anh để em coi nó tím hay xanh nhé!
    - Anh hứa thì nhớ nghen?
    - Đừng lo, anh nhớ suốt đời mà.
    Vâng! Tôi tin là anh sẽ nhớ mãi, như lòng tôi, một nỗi nhớ vĩnh hằng.
    Bây giờ, ngồi bên dòng sông, tôi lại thấy kỷ niệm hiện về. Anh mang đến tôi chùm nhãn lồng vàng tươi, nụ cười ấm áp hiền hòa, đôi mắt nhìn thật gần gũi mà lại xa vời như khói, như sương. Đôi bàn tay gầy gầy cài lên tóc tôi chùm hoa tím. Tiếc rằng lúc đó tóc tôi ngắn quá. Tôi nắm bàn tay anh, bâng khuâng, vì tôi đã lớn đâu?
    Rồi anh đi vào quân ngủ. Tôi biết buồn kể từ dạo đó. Chiều chiều, ngồi bên bờ sông ngắm ráng chiều và màu tím hoa lục bình lòng tôi vương vấn nỗi nhớ khôn nguôi. Tôi lại khóc. Có lẽ tôi biết khóc vì nhớ nhung một người.
    Chị tôi dỗ dành :
    - Rồi sẽ qua thôi em ạ.
    Song, nỗi nhớ- niềm thương không qua đi như chị bảo, mà nó càng dày đặc trong tôi. Đó không là nỗi nhớ, niềm thương của một đứa em nhỏ dành cho người anh lớn- mà là nỗi nhớ, niềm thương của một tâm hồn dành cho một tâm hồn. Không ai có thể làm cho trái tim tôi xúc động được nữa…
    Tết. tôi được nghỉ dạy học một thời gian. Mẹ mừng rỡ :
    -Con ở nhà mấy ngày?
    -Dạ bảy ngày, con sẽ nhõng nhẽo với mẹ.
    Mẹ cười, nụ cười duyên dáng, xinh đẹp ấy, bỗng dưng héo hắt khi mẹ bắt gặp trong mắt tôi điều gì đó không vui. Tôi muốn khóc to bên mẹ, tôi cảm thấy mình thật có lỗi vô cùng.
    Bên dòng sông xưa, nắng chiều đã trải đầy sắc tím- sắc tím của màu hoa kỷ niệm- màu lục bình nổi trôi như cuộc đời quân nhân trôi nổi của anh khắp bốn vùng chiến thuật. Tôi tự hỏi: Phải chăng tôi sinh ra là để chờ đợi, một nỗi đợi chờ bâng khuâng tím ngát. Và anh Nghị ơi! Có phải những giề lục bình trôi dạt kia là cuộc đời phiêu linh của anh, vẫn giữ trong lòng niềm thủy chung, thương nhớ, là tâm hồn anh với sắc tím dịu dàng?
    Em cầu mong điều anh nói là sự thật, để một ngày kia em sẽ được bơi lội trong đại dương tím ngát của hồn anh.

Không có nhận xét nào: